Tối nay, chở sau xe một nỗi buồn lớn, muốn nói một câu gì đó để làm nỗi buồn nhỏ lại, nhưng tôi đã im lặng, tôi lắng nghe mọi âm thanh phía sau lưng nhưng cũng chẳng có gì phía sau, chỉ có một nỗi buồn lớn. Tôi chạy xe chậm hơn thường ngày, thật chậm, ko phải vì trời quá lạnh, ko phải đường quá đông, cũng ko phải lúc chiều có uống chút rượu nên ko dám chạy nhanh, tôi chạy thật chậm, muốn thời gian trôi thật chậm để nghĩ một câu nào đó để làm vơi bớt nỗi buồn sau lưng tôi. Con đường thật ngắn, mới đó đã đến nhà mà nỗi buồn phía sau chẳng nhỏ đi chút nào, chỉ một câu cảm ơn thật nhỏ nhưng khiến tôi nhói lòng. Tôi thật tệ, tại sao lại ko nói được câu nào chứ? Thường ngày tôi nói nhiều lắm mà, thế đấy… Quay xe ra đường, phóng thật nhanh, gió lùa vào mặt, tay lạnh buốt, giờ đây trong tôi có một nỗi buồn còn lớn hơn nỗi buồn kia, mà tôi đang buồn vì cái gì đây? Ko biết được ngay cả bản thân mình, thật tệ… Trời tối lạnh thật…