Vậy là ngày mai tui lại về Huế, xa Huế cũng 1 tuần rồi nhưng ko thấy nhớ, có lẽ nơi đó chỉ khiến tui nghĩ đến những gì vừa trải qua, ko thể vui vẻ nổi. Một tuần ở Hà Tĩnh khiến cho tui cảm thấy thanh thản, ở ngoại tui có thể đi bộ buổi sáng bên bờ biển vắng với những đứa cháu gái, thật dễ chịu. Ở nội thì được sống giữa núi đồi và đồng lúa, không khí thật trong lành, chiều nào cũng leo lên đỉnh đồi để gọi điện thoại và ngắm những ruộng lúa trải dài và mặt trời lặn sau những ngọn đồi xa xa, tối đến ngồi cạnh bờ ao trước nhà, ngắm trời sao và lắng nghe tiếng ếch nhái, tiếng dế ven bờ hồ, và nhất là được thấy đom đóm dày đặc như hồi còn nhỏ, thật đẹp. Cuộc sống ở quê thật thoải mái, ko hề phải nghĩ ngợi nhiều như ở thành phố, đầu óc luôn cảm thấy thanh thản. Đúng thế, tui thật sự thấy thanh thản, ko phải lo nghĩ nhiều cái như trước tết. Thế mà ngày mai tui phải rời xa khỏi chỗ này để về lại thành phố… Thành phố có gì vui nhỉ?