Nhật ký thằng con trai…

Nó, một thằng con trai, nó vừa trải qua một sự trắc nghiệm của cuộc sống, tình yêu, và nó đang phải chịu sự trừng phạt của trò chơi đó. Con bạn thân của nó đã ko còn có thể bình thường lại với nó, thời gian ư, chẳng là gì cả khi nó đã làm cho con bạn thân thay đổi cách nghĩ về nó. Nó đã ko trân trọng những gì hiện tại đang rất tốt đẹp, nó đã từ bỏ những cái đó để theo đuổi , tìm kiếm một cái gì đó chưa xác định được, nó đã cố gắng tìm kiếm một thứ mơ hồ, có thể rất mơ hồ và rốt cuộc nó đã bị trừng phạt. Nó nhận thấy nó đáng bị trừng phạt như thế, tuy nhiên, lại tuy nhiên, nếu vẫn cho nó một cơ hội như ban đầu thì nó vẫn sẽ làm thế. Nó chấp nhận bị trừng phạt, đáng bị trừng phạt, nó ko hề mảy may hối hận, có thể do tính kỷ luật đã ăn sâu trong nó, nó sẵn sàng chịu trách nhiệm với mọi thứ nó đã làm, và nó nghĩ nó đáng bị như vậy. Tình bạn thân giữa nó và con bạn cùng lớp, chưa ai dám chắc là ko còn gì nữa, nhưng trong lòng nó, nó hiểu rất khó để quay lại như trước. Nó đã nhận ra những khoảng trống đang được tạo ra ngày càng nhiều giữa hai đứa nó. Tất cả là do nó tạo ra? Phải, chính nó,nó ko phủ nhận điều đó. Nó đã cố gắng lấp đầy những khoảng trống kia, nhưng nó càng cố gắng thì lại càng tạo ra nhiều khoảng trống hơn. Những xích mích nhỏ ko đáng có giữa hai đứa nó, nó lại làm lớn chuyện hơn, tất cả chỉ vì cái tính bồng bột của nó, nó suy nghĩ quá nhiều, để rồi chính nó lại nghi hoặc tất cả mọi chuyện, dù nó rất bình thường. Mọi quan hệ của nó đều có những rạn nứt, từ bạn bè đến thầy cô, từ người trong nhà đến mọi người trong họ hàng nhà nó, cũng phải, nó đã bỏ qua tất cả để làm theo lựa chọn của nó, một cái mơ hồ mà nó gọi là tình yêu. Nó cảm thấy mọi người đang quay lưng lại với nó, hoặc là do nó lại suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Ở cái tuổi 21 của nó, nó suy nghĩ nhiều như một ông già, nó cũng nhiều lúc tự hỏi chính nó trong gương là nó đã già chưa, sao lại nghĩ nhiều thế, và rồi nó kết thúc bằng một nắm đấm vào mặt nó trong gương, cái bản mặt đáng ghét. Uh, nó đáng ghét, đáng bị trừng phạt, ko có cái gì khiến nó sợ ngoài sự cô độc, nó sợ cô độc, nó ko thích một mình, nó chỉ một mình khi đi ngủ thôi, còn lại nó luôn muốn có ai đó nói chuyện cùng nó, vì vậy làm nó thấy cô độc là đã trừng phạt nó rồi. Nó sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, đến khi nào nó có thể hiểu tại sao nó bị như thế, nó sai cái gì để khiến bị đối xử như vậy… còn bây giờ nó phải chịu sự trừng phạt kia đã, nó đáng bị như vậy…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *