Trong cái bóng tối yên tĩnh đó, bên cạnh ánh sáng lờ mờ của cái màn hình 17", nó loáy hoáy vẽ vẽ cái gì đó, nhìn chẳng biết cái gì. Những đường chì thẳng ngang dọc trên tờ giấy A4, hình như chúng được sắp xếp có ý đồ, và rồi cũng thành hình gì đó, trông như cái nhà nhỏ nhỏ. Ko phải là nhà, đó là một cái quán, nó đã ngồi trong bóng đêm yên tĩnh như thế mấy ngày nay, với cây bút chì 2B và đống giấy A4, nó ko quan tâm gì xung quanh, nó chỉ biết tờ giấy và cây bút chì trên tay. Tai nó bịt kín bởi cái phone bự chảng, nó đang hòa mình trong những bài ballad, những cú riff, âm thanh lôi cuốn của trống, guitar, tất cả tạo cho nó cảm hứng để vẽ nên cái quán mơ ước. Gần đây nó chẳng muốn tiếp xúc nhiều với ai, nó trầm lắng hẳn, nó giành thời gian tìm cảm hứng cho cái quán, khi đã cầm bút chì trên tay thì nó quên hết mọi thứ xung quanh. Nhìn nó giờ đây như một cái bóng, một cái bóng sống về đêm, cạnh cái PC sát cửa sổ phía sau nhà, lụi cụi trong ánh sáng mờ mờ của cái màn hình. Bất giác tối qua nó ngước đầu nhìn ra cửa sổ, tay che đi ánh sáng của màn hình làm chói mắt nó, nó nhìn rõ hơn cái bức tường căn nhà phía sau, dù chỉ là trăng cuối tháng nhưng nó vẫn thấy rõ thứ ánh sáng dìu dịu của mặt trăng. Nó chợt tỉnh, nó tắt cái màn hình, buông cây bút chì và cục tẩy, rời khỏi cái góc tối đó, nó bước ra sân, nhìn cái lưỡi liềm sắc nhọn trên bầu trời, nó cảm thấy dễ chịu, nó hít thở cái không khí về đêm, đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 2h sáng rồi. Đã lâu lắm nó ko nhìn trăng, vì thế nó ngồi nhìn cái lưỡi liềm sáng đó một hồi lâu, nó thầm nghĩ tới người đó, người nó yêu quý nhất, người đã bỏ nó lại với lời hứa nó chưa làm được, trong thâm tâm nó biết, mẹ nó rất yêu nó, luôn coi nó chỉ là một thằng nhóc tính còn rất trẻ con, mẹ nó luôn lo lắng cho nó, ngay cả lúc ra đi cũng vậy. Nó nhớ, nhớ mẹ nó, nhớ cái lời hứa đó, nó ko khi nào quên… Lặng lẽ nó lại trở vào, bật màn hình và tiếp tục làm công việc của nó…