Con hẻm nhỏ hun hút với bờ đá chạy dọc đầy rêu phong, ẩm mốc, không gian ảm đạm và lạnh lẽo. Tôi cảm thấy mình đang bước đi, len qua làn khói trắng mờ trước mắt. Một căn nhà nhỏ hiện ra, cánh cửa mở ra, bên trong mạng nhện phủ kín. Tôi vòng ra sau nhà, ở nơi cuối vườn, một cây táo đang tàn lụi, một chiếc ghế mộc ọp ẹp từng tiếng, một bóng người trên ghế, tôi bước đến thật gần, khẽ ngồi xuống… bất giác gọi "Bà" [93]
Tôi đi vào con hẻm nhỏ, dọc theo bờ đá ẩm ướt đầy rêu phong, không gian lạnh lẽo, u ám và đầy vẻ yên tĩnh. Tôi len qua làn khói phủ kín trước mắt… bước vào một căn nhà bé xíu, không ai cả, căn nhà đầy mạng nhện và bụi bặm. Tôi đi ra phía sau vườn nhà[60], nơi một cây táo đang dần chết, một cái ghế mộc đen kịt… ọp ẹp… một bóng người đang nằm nghỉ, tôi đến bên cạnh, khẽ ngồi xuống… bất giác gọi "Bà ngoại"… chỉ là một giấc mơ…