Mây đi vào miền nắng
Gió về trong cơn mưa
Bản nhạc dài buồn bã
Cơn mưa đến lạnh lùng
Mưa về trên phố vắng
Cà phê đắng một mình
Con đường xa lặng lẽ
Làm sao mới quên em???
Một buổi chiều êm ả và dễ chịu bên cốc cafe… một mình… uống và nghĩ… lượm lặt và ghi lại những cảm xúc vụn vặt… Thời gian trôi chậm rãi khiến cho ta mở lòng đón lấy từng khoảnh khắc 🙂
P/s: Cảm ơn bạn iu quý… đã bỏ chút thời gian để nói chuyện, điều đó thật dễ chịu… Vài bữa nữa sẽ vào thăm bạn… chắc chắn 😀
Có hát gì đâu? 😉
haizz,,, còn nói.. ý em là bản nhạc này..=.= hicthêm nữa cà phê đắng cho cục đường zô là hít..;)
em thích bài hát này…. nghe 2 lần… kỉ lục so với mọi lần..::D
Anh uống đắng khi muốn nhớ về một điều gì đấy, anh có nói anh ko thích cafe đắng trong bài đâu 😀
thì em có nói là anh có nói là anh k thik cafe đắng đâu… chỉ là đôi khi cafe đắng có thể hòa tan bằng cục đường… zị thôiEm thì chỉ uống cafe đắng khi lười ko đi mua sữa…:D hehe
Đôi khi như thế cũng hay mà 🙂
bài hát đơn giản nhẹ nhàng và tâm trạng nhỉ 😎
Điều tra làm gì? :whistle: Bài đó tất nhiên là đầy tâm trạng rồi 😀
bạn nào đấy 😉
e hèm, bạn lào hay campuchia thế kia 😉
@Bi: Cẩn thận anh bị oánh đấy :left: :right:
thế cũng dc, em sẽ cổ vũ cho họ 😀
Hứ… :irked: