Vởn…
Khác…
Tôi ko lãng mạn để có thể diễn tả hết cảm xúc của mình với một bản nhạc hòa tấu, dù vẫn thích nghe hòa tấu mỗi lần muốn chìm trong nỗi cô đơn… một mình và cảm thấy nhẹ lòng cùng tiếng nhạc êm êm. Cảm xúc tôi lại hợp với một bản rock, lúc cao lúc thấp… thất thường nhưng vẫn có giai điệu… Một cuộc sống dằn vặt bởi một phần quá khứ… một cuộc tình bỏ dỡ nhưng vẫn giữ lại những gì thật đẹp… một lựa chọn cho riêng bản thân… một con đường hẹp quanh co ko ngả rẻ… cứ thế cho đến cuối con đường. Đôi lúc lại tìm thấy động lực từ những bản nhạc rock, dù ko phải gào thét để đập tan mớ lộn xộn trong đầu… chỉ đơn giản là một chút đồng cảm…
Tối nay cảm thấy vui… ngâm nga một bản nhạc của Bức Tường… một tiếng gọi trong đêm vắng… Tình yêu đôi lúc đâu cần phải nói ra 🙂
…