Gió…

Gió thầm thì bên tai điều gì, để rồi anh lại có cảm giác yên bình như thuở nào… Ngày trở lại vẫn còn xa xôi lắm. Anh thèm một giấc ngủ cuối chiều, để khi tỉnh dậy thấy mình trong bóng tối, chìm vào dòng suy nghĩ… Anh thèm một cốc cafe ở một góc quán, chiều mưa tí tách, anh để mắt nhìn phiêu du trong những dòng xe vội vã… Anh thèm một bữa ăn với gia đình, ko ồn ào, nhưng ấm cúng… Trong bóng tối căn phòng, một mình, anh thấy mình nhớ nhà, nhớ nơi anh từng sống, từng lớn lên, và rồi… ngày anh rời xa nó…
Giờ anh học cách yêu thành phố này, quen với những điều mới lạ, quen với nhịp điệu ở đây… Căng thẳng, đôi lúc thấy mình thật căng thẳng, cơ thể thật mỏi mệt, nhưng có sao đâu… Anh đã chọn nơi này… Hối hả, gấp gáp, chẳng còn thời gian để miên man dòng quá khứ… Nơi này có những người bạn, rất chân thành… Và nơi này… có em.
Tình yêu, đôi lúc thấy nó thật xa xỉ với anh, nhất là vào lúc này, nhưng anh hạnh phúc khi em ở bên cạnh anh, em đem lại bình yên cho anh sau những ngày dài mắc kẹt trong đống nghĩ suy. Em đơn giản, anh phức tạp, nhưng mọi thứ vẫn có thể phối trộn đấy thôi. Em vẫn còn ở bên cạnh anh, vẫn còn những cái ôm ấm áp… Thời gian có ngừng lại bao giờ, vì thế anh chỉ mong tình yêu anh dành cho em lớn dần lên từng ngày… chỉ như vậy thôi.
Gió gọi anh, anh cười thầm… ở lại.

9 Replies to “Gió…”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *